Tại sao nghề Sư phạm bị “chê”?

(Dân trí) - Nghề dạy học đang ngày càng trở nên giảm sức hấp dẫn. Thậm chí khi em học sinh nào đó, nhất là những em lực học khá giỏi, chọn thi Sư phạm còn bị xem là “có vấn đề”.

Không “có vấn đề” sao được khi một trường học có hàng ngàn em học sinh thì chỉ có vài bộ hồ sơ đăng ký vào ngành Sư phạm. Việc chọn nghề của số hồ sơ ít ỏi này cũng đâu suôn sẻ, ít nhiều đều có “uẩn khúc”.

Có em thẳng thừng bảo do lực học của mình kém quá, chẳng “đấu nổi” vào các ngành khác nên “chọn đại” thi Sư phạm theo lời khuyên của người bố là "Cứ học đi, kém nhất thì cũng thành... thầy giáo".

Có em nộp hồ sơ vì yêu thích nghề giáo thực sự nhưng bị gia đình phản đối kịch liệt, bảo con học hành đến nỗi nào mà phải đi dạy, dại dột vậy. Đến ngày đi thi, em quyết định “rẽ” sang trường khác, bỏ ngang đam mê của mình. Em đã tìm hiểu kỹ, đồng lương dặt dẹo thì cống hiến, tâm huyết với nghề thế nào được.

Giáo viên đang cần một liều thuốc cấp cứu để có tiếp tục sống với nghề.

Giáo viên đang cần một "liều thuốc" cấp cứu để có tiếp tục sống với nghề.

Trong các buổi tư vấn mùa thi, thắc mắc về ngành Sư phạm trở thành “của hiếm” trước sự lấn át của các ngành thời thượng như Kinh tế, Ngân hàng. Học trò nào hỏi về nghề giáo được nhìn như “vật thể lạ”. Chưa nói đến ở học trò ở thành phố, ngay cả học trò ở quê chọn nghề giáo cũng là bất đắc dĩ. Có thể vì khả năng có hạn, không “đọ” nổi các ngành khác; hoặc vì điều kiện gia đình học Sư phạm để đỡ tốn tiền học phí, sau này học xong tính tiếp.

Chuyện “tính tiếp” này nhìn đâu cũng có thể thấy. Có những giáo viên (GV) chỉ đi dạy để “giết thời gian”, không bận tâm đến kết quả, thành tích, thoải mái nhận kỷ luật… Bởi họ chỉ tạm “dừng chân” ở trường học trong khi chờ học xong ngành này, ngành nọ để mau chóng "thoát" nghề GV.

Họ dạy tạm bợ vì đang sống tạm bợ. Thử hỏi ai đứng vững ở bục giảng khi đồng lương một ngày chỉ hơn bát phở, tô hủ tiếu? Người trong thiên hạ đi làm để tính chuyện có tiền mua nhà, ô tô, tiền cho con đi du học… Với nhiều GV không có chỗ dựa kinh tế từ người thân trong gia đình thì chỉ lo sao cho con có tiền ăn sáng, tiền học phí, hay các chi tiêu cơ bản nhất. Có tin nổi không khi một GV đang dạy mầm non ở Q.3 (TPHCM) ngượng ngùng nói rằng mỗi lần có việc đi đâu thì 3.000 đồng gửi xe cũng làm cô lấn cấn vì sẽ ảnh hưởng đến tiền ăn trong ngày.

Với đồng lương đó mà ngày ngày phải “cúi trên luồn dưới”, thực thi đủ mọi yêu cầu, đổi mới từ các cấp đổ xuống rồi không chỉ việc học hành mà đến sức khỏe, tâm lý, ăn chơi... của học trò cũng đến tay GV.
 
Mọi chuyện rõ mồn một như thế mà người ta cứ phải đặt câu hỏi sao nghề giáo ngày càng thiếu người giỏi phải chăng là thừa thãi khi mà người "chưa giỏi" còn chẳng mặn mà với công việc này. Mọi đổi mới, chấn hưng giáo dục sẽ không thể nào thực hiện hiệu quả nếu ngành thiếu người tài. Không quá khi nói nghề giáo đang rất "ốm yếu" trước nhu cầu đời sống, rất cần có ngay "liều thuốc" cấp cứu đội ngũ này, để chí ít họ cũng được sống với đồng lương tương xứng với công sức của mình.   Nếu không, con số 40% GV mong muốn được chọn lại nghề được đề cập tại hội thảo “Cải cách giáo dục đào tạo giáo viên phổ thông” mới đây ai dám đảo bảo sẽ dừng lại?  
 
Hoài Nam