Bạn đọc viết:

Điểm 5 bài kiểm tra môn Văn và nỗi ám ảnh điểm số

(Dân trí) - Con trai tôi bị điểm 5 kiểm tra Văn 1 tiết. Đây là điểm kém nhất của con từ đầu năm học. Con đã nói với tôi ngay khi biết điểm với thái độ ăn năn, buồn bã…

Con trai tôi đang thi các môn học kỳ 1 lớp 6. Tôi cũng sốt ruột lo lắng cả tuần nay, hối thúc con ôn tập. Mọi ngày, con được phân công giúp đỡ bố mẹ việc nhà. Từ hôm con thông báo lịch thi học kỳ, tôi tranh thủ làm hộ con để con tập trung học và có thời gian nghỉ ngơi. Con vẫn quen giờ đi chơi với các bạn cuối tuần, tôi chỉ cho con chơi nhiều nhất là 1 tiếng. Mẹ gọi con về học, con lầm lì theo về, miệng lẩm bẩm: “Con học xong bài rồi mà mẹ cứ bắt học mãi…”.

Tôi rất bực vì con không tự giác, chăm chỉ, cứ sểnh ra là chạy đi chơi. Tôi nhắc lại chuyện con bị điểm kém môn Văn, Vật lý, Tin học, tiếng Anh. Nếu con không cố gắng hết sức đạt điểm cao thi học kỳ thì chắc chắn con chỉ đạt học lực khá.

Nỗi lo con học kém khiến tôi nhắc nhở con liên tục, con chống chế mấy câu lập tức bị mẹ quát mắng. Con bị “mắng kép”, mẹ phân tích này kia chuyện học kém thì không có tương lai, bố lôi ra cả đống nhược điểm của con và kết luận con quá kém cỏi. Bố nói: “Con vụng về, ẩu đoảng, không hát hay, không nhảy giỏi, giờ lại lười học, học kém, mai sau chắc chết đói, đi làm thuê cũng không ai nhận”.

Tôi thấy con lặng im không lí nhí cãi cố vài câu như mọi lần. Tôi đến bàn con học, thấy con nhìn trống rỗng vào sách vở, tay chùi nước mắt liên tục. Tôi dàn hòa chuyện bố mắng con, động viên con mấy câu và giục con học nhanh rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau, tôi bàn với chồng phương án học cùng con và cố gắng kiềm chế nóng giận, bớt mắng chửi con vì chỉ khiến con thấy mình vô dụng. Tôi nghĩ, nếu bố mẹ suốt ngày chê bai con dốt nát đủ đường thì con sẽ càng mặc cảm, tự ti. Một đứa trẻ làm sao đủ tự tin, vui vẻ, hoạt bát khi bố mẹ không bao giờ công nhận con có ưu điểm? Con không giỏi giang ưu tú như bạn A, bạn B nhưng con học tốt môn Toán, thích học môn Văn và sôi nổi với phong trào lớp. Rõ ràng, con đã cố gắng vươn lên, con đạt điểm 9, 10 ở một số môn học. Tôi cảm thấy, mình đang tiết kiệm lời khen dành cho con và đang chê trách con quá nhiều khiến con sợ sệt, lo lắng.

Con trai bị điểm 5 kiểm tra Văn 1 tiết. Đây là điểm kém nhất của con từ đầu năm học. Con đã nói với tôi ngay khi biết điểm với thái độ ăn năn, buồn bã. Con biết không thể giấu điểm kém vì điện thoại bố mẹ đều tải phần mềm PINO thông báo đầy đủ điểm số, thái độ học tập của con ở trường lớp. Tôi hỏi kỹ con về bài kiểm tra, cùng con đọc lại đề bài, xem lại kiến thức trong sách giáo khoa. Tôi hỏi bài mấy bạn học cùng khối với con về cách viết đoạn văn theo yêu cầu để hướng dẫn lại con cách viết. Biết con buồn vì điểm kém, tôi động viên con cố gắng, chăm chỉ học bài, làm đầy đủ bài tập cô giao để gỡ điểm.

Khi kiểm tra vở đề cương con ôn tại nhà các môn học, tôi sửng sốt khi đọc bài văn con viết về một kỉ niệm đáng nhớ. Con không viết về chuyến đi biển vui vẻ của cả nhà, buổi tối đầy màu sắc ở phố đi bộ Hồ Gươm hay bất kì lần đi chơi nào của con với các bạn. Con viết về kỉ niệm điểm 5 môn Văn với những câu từ cảm thán và đầy nỗi buồn: “Hỡi ôi, tôi bị điểm 5 mônVăn, môn học mà tôi luôn tự tin và yêu thích, bạn hỏi bài được mấy điểm, tôi trả lời buồn rầu. Tôi nghĩ suốt dọc đường có nên kể với mẹ không… Mẹ đã an ủi tôi…”.

Con tôi thấy mẹ sốt sắng đi hỏi bài bạn, lặng lẽ đọc lại sách vở con học, nhắc đi nhắc lại về điểm 5 đáng ghét để chấn chỉnh con mỗi khi con say sưa xem phim hoạt hình, đọc truyện tranh khiến con nhớ như in chuyện điểm số. Tôi vẫn nghĩ trẻ con vô tư và hay quên, hóa ra con thật sự bị ám ảnh, buồn bã vì chuyện bài vở, điểm số đến mức biến nó thành kỉ niệm đáng nhớ…

Muốn con tiến bộ, tự tin, tôi nghĩ không thể nhắc nhở suông, giục giã lấy lệ. Tôi dành thời gian học cùng con, hướng dẫn con cách học theo sơ đồ giúp con nhớ lâu và hệ thống kiến thức. Đọc sách của con mới thấy kiến thức lớp 6 con phải học khá nhiều từ lý thuyết đến bài tập. Một số bài tập con không biết cách làm, mẹ cũng ấm ớ vì quên hết kiến thức thời đi học. Tôi xem cách giải bài tập trên mạng, đọc lại lý thuyết trong sách giáo khoa và hướng dẫn cho con hiểu. Tôi say sưa giảng giải, lấy thật nhiều ví dụ minh họa, con chăm chú lắng nghe. Tôi không bắt con ôn tối ngày, con vẫn có thời gian đi chơi cùng các bạn, được cùng bố mẹ xem trận bóng yêu thích. Tôi rủ con cùng đi mua cặp sách mới, bút bi, thước kẻ và con háo hức đi cùng.

Con vừa thi xong mấy môn học trong đó có môn Văn. Tôi hỏi đề thi của con, con kể chuyện có đề viết về kỉ niệm đáng nhớ của em. Con kể, con vẫn viết về kỉ niệm điểm 5 môn Văn kiểm tra 1 tiết. Quả thật là điểm số vẫn là nỗi ám ảnh không dứt với một đứa trẻ!

Thanh Mai

(Thị trấn Đông Anh, Hà Nội)

Mọi thông tin, bài viết đóng góp cho chuyên mục Giáo dục, quý độc giả có thể gửi ban Giáo dục báo điện tử Dân trí theo địa chỉ email giaoduc@dantri.com.vn .

Xin trân trọng cảm ơn!