Dễ dãi

(Dân trí) - Từng mối tình cứ lần lượt ra đi. Nhưng những lần đó tôi thấy mình không một chút vướng bận, ngược lại còn khoái trá. Mối tình với anh đứt gánh, tôi bỗng trở nên đau khổ tột cùng.

 
Dễ dãi  - 1


Xinh, giọng chuẩn, con nhà giàu, tôi tự tin, năng động và hiện đại, tự cho mình cái quyền chinh phạt đàn ông. Một chút ham mê, một chút khát khao, một chút niềm tin… cái gì cũng chỉ một chút để cho đối phương đủ thương, đủ nhớ, đủ say. Rồi tôi lặng lẽ “thả con mồi”, mặc họ đáng thương và tội nghiệp.

 

Thế nhưng đến một ngày…

 

Ánh đèn khuya leo lét từ căn gác nhỏ bên vệ đường hắt vào đôi mắt sâu thẳm của tôi. Tôi bị anh cho “leo cây”. Lần đầu lâm vào cảnh này, tôi như con mãnh thú bị thợ săn nhiều lần rình mò, để ý, và lần này đả thương thành công.

 

Tôi tình cờ quen anh trong tiết xuân lất phất mưa phùn, khi tôi vừa mới rời bỏ người tình cũ với sự đắc thắng hiện rõ trên khuôn mặt. Tôi rú ga, rồi phóng xe băng băng trên con đường tấp nập người và xe, không biết anh đang theo sau…

 

Anh đuổi kịp tôi, và hét to: “Đi chậm lại nếu cô còn muốn sống”. Tự nhiên, tôi cảm thấy buồn cười nhưng cũng cho xe đi chậm lại. Tôi liếc sang cười tế nhị: “Cảm ơn ông anh nhiều chuyện. Tôi còn muốn sống lắm, chưa muốn chết đâu!” rồi tính sẽ vượt xe lên trên mặc kệ con người nhiều chuyện ấy. Nhưng không. Tôi không thể vượt trước anh. Tôi bị “cảm nắng” mất rồi. Anh trông khá điển trai, lãng tử, nhưng lại có đôi mắt thăm thẳm mênh mông. Có ai tin vào tình yêu sét đánh? Tôi tin. Từ khi gặp anh. 

 

 Khác những lần trước, lần này tôi không hề có ý định chinh phạt. Bất giác tôi đỏ mặt, gượng cười, rồi quay lơ, hi vọng anh sẽ nói thêm một câu nữa. Suốt quãng đường dài đi chung, anh vẫn lặng thinh. Cái im lặng khiến cho tôi rạo rực. Anh vẫn im lặng, cho đến khi rôi rẽ vào đường Thanh Niên, anh mới gọi với theo:

 

- “Cô tên gì? Nhà ở đâu?”

 

- “Hiền Thương” - Tôi đáp lại.

 

- “Cho tôi số phone chứ?”

 

Tôi cho anh số của mình, khấp khởi, mong ngóng tin anh. Tôi chưa bao giờ có cảm giác ấy với bất kì người đàn ông nào trước đấy.

 

Ngày thứ ba sau buổi gặp gỡ, một số lạ gọi cho tôi: “Hiền Thương phải không?” - Một giọng con trai khá điềm đạm…

 

Rồi chúng tôi hẹn nhau đi chơi, đi uống cà phê. Mọi chuyện đều suôn sẻ. Anh và tôi liên lạc thường xuyên hơn. Tôi đã bị anh chinh phục bởi cách nói chuyện lịch lãm, bởi dáng vẻ lãng tử với đôi mắt mênh mông. Tôi khao khát anh. Tôi muốn anh thuộc sở hữu của mình. Tôi muốn trao tất cả cho anh.

 

Tôi quyết định đề nghị anh “chuyện ấy” khi mới quen chưa đầy tuần lễ, trên con đường anh đưa tôi về. Anh im lặng. Tôi nghĩ chắc tại đi nhanh quá, gió thổi bạt mất lời tôi và anh không nghe thấy. Tôi nhắc lại. Anh vẫn im lặng. Cái im lặng của anh làm tôi hoảng sợ, lo lắng. Anh đưa tôi về đến nhà.

 

- “Em vào ngủ luôn nhé. Tạm biệt”. Anh quay xe đi ngay không để cho tôi nói một lời…

 

… Tối nay tôi có hẹn với anh nên trang điểm thật kĩ, chọn bộ váy màu đỏ ưng ý nhất. Tôi đến điểm hẹn trước 5 phút, nhâm nhi cà phê chờ anh. Tôi mong anh, nhưng anh đến trễ. Tôi nhìn xa trầm ngâm, chờ đợi. Kim đồng hồ nhích từng chút một. Thời gian dài lê thê. Tôi mong gặp anh. Tôi nhớ anh. Anh vẫn chưa tới. Rồi tôi nghe điện thoại đổ chuông:

 

- “Xin lỗi em, anh không thể đến được” - giọng anh qua điện thoại.

 

- “Sao anh không đến? Anh bận chuyện gì quan trọng hơn em à? Em sẽ chờ anh ở đây đến khi nào anh tới”.

 

- “Em đừng đợi, về sớm đi. Anh không tới được”.

 

- “Vì sao? Em sẽ về nếu có lý do”, tôi van nài.

 

Tiếng anh thở dài: “Em là một cô giá xinh đẹp, nhưng… em không phải túyp người dành cho anh. Anh không nghĩ em dễ dãi đến thế. Bản thân anh cũng không thích những người con gái dễ dãi. Mong em hiểu…”.

 

 Từng lời nói của anh như mũi dao cứa vào tim tôi. Lần đầu tiên tôi chống chếnh không biết bấu víu vào đâu, lần đầu tôi thua trong cuộc rượt đuổi ái tình, lần đầu tôi bị một người đàn ông cho đo ván.

 

Tôi lê tấm thân rã rượi lên phòng, đổ xuống giường như người mất phương hướng. Tôi khóc cho một tình yêu không được đáp đền, tôi khóc cho thói lẳng lơ ngày thường, khóc vì nhớ anh, thương anh, khóc vì mất anh mãi mãi.

 

Tây An

(Ghi theo lời kể của M.Trang)